Vô đề.
Mưa lao xao như xé nát hồn
tôi
Thêm cô đơn, thêm phần nhung
nhớ.
Nhớ về em, cõi hư vô giang dở
Đã một thời lầm lỗi đam mê.
Mưa cứ rơi, tuôn giọt lệ dài
Qua tháng năm, theo sông về
biển
Làm sóng gầm, làm hàng cây
điên dại
Vỗ rì rầm vang vọng tuổi thơ
ngây.
Bất chợt buồn, bất chợt nhận
ra.
Tiếng mưa rơi cũng có hồn
thăm thẳm.
Rửa sạch bụi trần trên những cây
xanh
Nhưng nhiều lúc làm cuộc sống
tanh bành
Cuốn trôi đi những hàng dương
vô tội
Đọng lại giọt buồn trong lòng
kẻ cô đơn!!!